Hôm qua tôi có dịp gặp lại người mà cũng có thể gọi là thầy hay người bạn của 12 năm về trước khi tôi bắt đầu bước chân sang đất khách quê người tìm đường cứu chính mình (mặc dù chưa biết cứu được chưa ). Tôi tình cờ quen được ông ấy khi sang khách hàng làm việc. Một điều làm tôi ngạc nhiên là ông là người nước ngoài nhưng tại sao những người Nhật làm gì cũng hỏi xin ý kiến ông.
Trong cuộc họp hay tất cả cuộc đối thoại với ông thì tôi cảm nhận ông là một người thật khó tính và chỉ thích chỉ ra cái sai của người khác chỉ mong người đó tốt hơn. Nhưng có một điều sau khi chỉ ra thì ông sẵn sàng gánh nhận việc khắc phục hậu quả đó mà không môt lời than trách. Càng chơi với ông thì tôi thấy ông thật sự tốt, vì một thằng như tôi mới sang Nhật tiếng Nhật bẻ đôi không ra nhưng ông đã hướng dẫn tôi và thậm chí đem hết tất cả sách vở học tiếng Nhật mà ông yêu quí để đưa tôi học. Mặc dù không biết tôi có học được không ?
Không lẽ phụ lòng người thế là tôi lao vào học bất kể ngày đêm , cứ trống thời gian thì học bằng những sở thích của mình. Và hàng ngày ông vẫn nghiêm khắc hỏi về việc học của tôi. Và sau một thời gian cũng tương đối tiếng Nhật cũng lẹt phẹt được một chút thì ông lại nói chuyện về tài chính với tôi.