Thật tuyệt vời làm sao khi chúng tôi lại có dịp đồng hành cùng nhau trên những chặng đường. OneTech ơi, mình đâu đâu thế? Bến Tre!
7h00 sáng, xe bon bon đưa cả nhà rời thành phố, đến với xứ dừa trong lành và xanh mát có cầu Rạch Miễu sừng sững nghiêng đầu đón chúng tôi.
Trên xe, bác tài kiêm hướng dẫn viên tự nguyện nói về những công trình ở Bến Tre một cách uyên bác khiến chúng tôi không khỏi bất ngờ, thật vui vì mới khởi hành đã gặp được một bác tài dễ thương quá trời!
Lần này, chúng tôi lựa chọn Lan Vương là nơi để thu nhỏ cả thế giới Bến Tre mộc mạc. Cả gia đình đã cùng nhau mặc bà ba nâu quấn khắn rằn, trải qua những “thử thách miệt vườn” như lùa vịt, tát mương bắt cá, đu dây thừng qua sông, đi cầu khỉ… sình và đất bê bết người, ấy vậy mà vẫn vui, vẫn khoái chí, ai cũng hào hứng khi vô tình bắt được con cá, con vịt hay đòng đưa mình trên dây.
Tôi không thể quên khoảnh khắc con vịt cứ kêu lên quác quác, còn chị Dương xinh xắn thì ôm nó cứng ngắc nhất quyết không bỏ ra, khoảnh khắc cả đám lăn lộn trong sình, chạy tới chạy lui giành con cá đang lủi dưới bùn, đến khi bắt được thì cả mình mẩy ai cũng lấm lem, thiệt là quá nhiệt tình.
Lội sình xong thì phải tắm nhỉ, cuộc vui được nối tiếp với trò đua xuồng ba lá trên sông, các đội thi nhau chèo, tạt nước, gọi nhau í ới vang cả một vùng trời. Này là xuồng anh chìm, này là xuồng tôi nổi, đến cuối cùng, xuồng nào cũng bị chìm vì “tinh thần đoàn kết” kéo nhau cùng xuống tắm sông, mát quá trời.
Chìm xuồng, chúng tôi đành trèo lên bờ để đến với thách thức mà biết bao nhiêu người đã cố gắng đạt được nhưng bất thành: Chạy xe đạp qua cầu. Có gì khó vậy, nghe có vẻ đơn giản? Cầu này không phải cầu treo nhé, càng không phải cầu xi măng, nó là chiếc cầu gỗ chông chênh, lắc lư, chiều rộng vỏn vẹn có 20 cm, không vách ngăn, không tay vịn, vấn đề là bạn phải đạp 1 đường thẳng thớm không cong chệch trên chiếc cầu đó cho đến khi qua được bờ bên kia. 10 người chơi thì đến 9,99999 người té sông.
OneTech Asia với giá trị “hành động có mục đích, không sợ thất bại và luôn tiến về phía trước”, chúng tôi được treo giải 4.000.000 đồng cho một lần thành công, mục đích đã rõ, giờ chỉ là tinh thần vững vàng mà “chiến” thôi. Từng chiến sĩ lần lượt ra đi, rồi hòa mình vào sông lớn. Nhưng bất ngờ thay, chiến sĩ Huỳnh Quốc Bảo, trước khó khăn đã không nao núng, với tay lái phượt thủ của mình, anh đã một mình một xe đạp qua hết được cây cầu dài với một thái độ điềm tĩnh lạ thường. Tiếng vỗ tay, tiếng tung hô của tất cả mọi người ồ lên. Yehhh, vậy là ta đã tìm thấy được nhân tài!
Đói quá rồi, và bữa trưa đã đến bằng cá nướng, tôm nướng, canh chua, ôi chao là ngon. Không có gì ngon bằng khi được ăn khi đói, khi có bia và khi có đồng đội. Cheer!!!
Chúng tôi trở về trong cơn mưa rả rích, chiều Sài Gòn đẹp và nên thơ…
Chuyến đi đã kết thúc. Gia đình OneTech lại có thêm một kỷ niệm để lưu vào trang nhật ký xanh màu yêu thương.
“Có anh Ba Hưng, vốn thiệt nông dân…” Ở đây OneTech mình có hẳn biệt đội nông dân anh Ba Tùng, anh Ba Duy, anh Ba Phi, anh Ba Nghi, anh Ba Tân, anh Ba Nhân, anh Ba Dũng, anh Ba blah blah blah…
Nhớ mãi biệt đội siêu dơ, siêu lầy, yêu thương biệt đội vô cùng luônnnnnnnnnnnnnnnn.
Một ngày lầy lội ở đất Bến Tre! Không dơ không về. Cuối cùng đã về, và dơ hơn mức tiêu chuẩn! =))))
Japan: https://onetech.jp/
Việt Nam: https://onetech.vn/