Company Trip 2017 trong cảm nhận của những người thầm lặng... (Chapter 4 - End)

Ngày thứ ba
(21/10/2017)

——————-

Cái hẹn được đặt ra là để thất, quả đúng như vậy, chẳng ai ra khỏi giường nổi ngoại trừ Cường-san. Anh lại ra đi vào rất sớm, lần này thì tôi cũng không cảm nhận được lúc anh ra khỏi phòng. Có lẽ chút hi vọng vào men cồn ngày hôm qua mong An-san có thể chủ động hơn một tí cũng đã mất, lại làm anh bực mình mà phải ra khỏi phòng sớm, hoặc tối qua anh đã có một đêm mất ngủ nên bây giờ có thể dậy sớm (không có nhiều dữ kiện để cho tôi kết luận vì hôm qua tôi cũng ngủ say như chết). Anh Cường lại đánh thức chúng tôi vào đúng giờ dùng buffet sáng. Bữa ăn hôm nay ít đa dạng hơn hôm qua, anh Cường có vẻ không hài lòng về các món ăn (hoặc có thể do nhân viên đang chờ chúng tôi rời đi rồi mới dọn món mới, vì ngày hôm qua anh Cường ăn đến nỗi có vài nhân viên lén nhìn anh, sợ anh ăn hết phần của thực khách khác).

Ăn xong chúng tôi kéo nhau ra hồ bơi lần cuối trước khi rời resort đi, và tại lúc này đã xảy ra một điều đáng tiếc, mọi người đang đùa giỡn vui vẻ, An-san đang ôm cù ngoáy Cường-san thì bỗng nhiên An-san la lên một tiếng thất thanh, ai cũng tưởng Cường-san trong lúc vui vẻ đã lỡ mồm cắn An-san, nhưng An-san bảo dậm phải gì đó. An-san leo ra khỏi hồ và đi tìm bông băng để vệ sinh vết thương. Vài giây sau An-san trở lại ghế nằm nghỉ, Cường-san la lên tại sao máu chảy nhiều quá vậy, rồi nhanh chóng leo ngay ra khỏi hồ, mọi người cũng dần kéo theo (riêng tôi lúc đó vẫn không hay chuyện gì đang xảy ra vì mắt cận quá nặng nên cũng chỉ thấy một mảng pixel mờ mờ nhưng tôi chắc chắn là nó mang mã RGB (255,0,0)). Vết thương của An-san bị cắt khá sâu, máu chảy ra khá nhiều, vì lần đầu tiên ra nhiều máu đến vậy, An-san có chút mất bình tĩnh. Nhân viên resort cũng đã đến cứu hộ và cầm máu cho An-san, quản lí resort cũng đã đến theo sau đó và tiến hành làm rõ nguyên nhân.

Khả năng rất cao là An-san bị một mảnh gạch vỡ dưới hồ gây bị thương, quản lí cuối cùng ra quyết định tìm một viên gạch khác lấp viên đã vỡ lại tạm thời và vẫn tiếp tục cho khách dùng hồ bơi, An-san được người quản lí mời một ly nước cam ép để nghỉ ngơi trong lúc vết thương đang cầm máu (bình một chút ở chỗ này, một sự việc không may xảy ra, tuy nhiên cách xử lí tình huống của quản lý cho tôi thấy sự vụng về và thiếu kinh nghiệm, đáng lẽ họ nên lập tức phong tỏa ngay hồ bơi, rút hết nước và tìm rõ nguyên nhân từ đâu, có thật sự chỉ do viên gạch vỡ, hay còn có nguyên nhân khác. Họ ra quyết định khá hấp tấp khi vừa thấy được một nguyên nhân hợp lí, cách xử lí như để trấn an người bị thương rằng họ đã làm chủ được tình hình hiện tại, nhưng theo tôi thấy nó lại hết sức chủ quan, ngạo mạn, và rủi ro đặt tính mạng những người khách sau đó vào nguy hiểm rất cao. Thứ hai, người quản lí hầu như không có kinh nghiệm cứu hộ, anh offer cho An-san nước dừa rồi nước cam đều có đường bên trong sẽ làm loãng máu đi, vì đã từng không ít lần hiến máu nên tôi cũng biết được điều này. Về An-san có lẽ vì tình huống quá bất ngờ nên anh cũng không xử lí được gì nhiều ngoài ly nước cam, quả thật người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn, tôi recommend anh đòi lại quyền lợi bằng một cái hamburger bò gấp đôi thịt, một trứng, đầy đủ rau, cà chua,… và nếu có thể là một ly sữa (thật ra lúc đó không recommend sữa) vì đây là những thức ăn thường để bổ sung máu trong khẩu phần ăn sau hiến máu của tôi, nhưng có lẽ An-san đã quá nhân từ khi không muốn làm to chuyện. Thành thực ra mà nói đây là những thứ An-san có quyền đòi hỏi vì họ đã vi phạm một quy tắc quan trọng là sự đảm bảo an toàn cho du khách khi đi du lịch, họ vi phạm khi đã không kiểm tra hồ bơi kĩ càng sau mỗi ngày và lại có quyết định quá vội vàng cùng với cách xử lí tạm bợ).

Nghỉ một lúc sau, An-san quyết định về phòng, 3 người khác trong nhóm về theo, tuy nhiên, đáng lẽ người mang An-san về phòng phải là anh Cường mới đúng, thế mà anh nỡ lòng nào bỏ đi trước với Quang để lại An-san cho anh Tuấn (Jp) cõng vào, và tôi xách đồ theo sau (thật quá tệ Cường-san, tệ nhất là không xách giúp tôi một món nào, quá tệ).

Đưa An-san về tới phòng, tôi quay lại tìm Như-chan mượn chìa khóa phòng chị để lấy bánh kẹo hồi sức cho An-san (thật ra là lấy bánh kẹo cho tôi và Quang, chúng tôi mượn gió bẻ măng xâm nhập vào kho lương của chị, vì như tôi đã nhắc phía trên những thức ăn chứa đường có thể làm loãng máu, chắc chắn Như-chan cũng không nhận ra được sự bất bình thường ấy, nên tôi cứ việc công khai lấy bánh). Như-chan tới xem thử tình hình An-san ngay sau khi chúng tôi vừa phê pha xong với bánh và kẹo (có một sự việc ở đây tôi nghĩ cũng nên đề cập, lúc Như-chan vào phòng chúng tôi, chị nhận ra phía sau đùi của chị có dính mấy mảng sơn bị tróc ra từ ghế lúc chị ngồi ở ngoài xem cặp kì thủ Duy-Hùng đánh cờ, như một thói quen đã qua luyện tập, chị vắt chân lên tận cổ để bóc những mảng sơn ra ngoài. Tôi hoàn toàn sửng sốt vì trước giờ chỉ thấy được một loài có thể tự nhiên đưa chân được lên đầu, và tôi cũng chắc rằng Như-chan không phải là một nghệ sĩ uống dẻo, ôi thật bất ngờ!).

Chúng tôi nghỉ ngơi đến trưa thì xe đón mọi người chính thức rời khỏi resort rồi đi dùng bữa trưa. Sau bữa trưa một vài thành viên chia tay nhóm để đi tàu hỏa trở về. Đoàn còn lại thì được đưa đến chợ để tham quan mua sắm đặc sản, rồi sau đó chúng tôi đến với hoạt động cuối cùng của chuyến đi là làm từ thiện ở chùa Thiện Tâm. Lúc chúng tôi tới nơi thì mưa cũng đã nặng hạt.

Ngôi chùa nằm trong một khuôn viên cũng khá lớn, kiến trúc thì vẫn còn mới chưa bong tróc gì nhiều, có vài nơi thì đang xây dựng hoặc tu sửa gì đó, nhìn có vẻ ngôi chùa nhận được sự quan tâm khá nhiều từ những nhà hảo tâm (thật tốt!). Chúng tôi tiến vào trong nơi các bé quá nhỏ đứng chưa vững được giữ trong cũi gỗ. Mọi người tới gần và đùa giỡn với các bé, ngoài ra có không ít những bé đã lớn đang chơi đùa om xòm xung quanh (riêng tôi thì vốn không có khiếu gần gũi với trẻ em và một phần sợ làm các bé hoảng sợ nên đành đứng ngoài chờ anh Toàn phân việc mang vác đồ đạc từ xe vào).

Sau đó chúng tôi di chuyển đến một sảnh lớn hơn, nơi đã có rất nhiều bé tập trung tại đây, chúng tôi sinh hoạt, hát hò, nhảy múa cùng với các bé (thật ra chỉ có anh Trường và Như-chan lo khâu hoạt náo viên), chúng tôi chia bánh kẹo cho các bé, các bé rất thân thiện và vui vẻ ko như tôi suy nghĩ các bé sẽ sợ người lạ. Các bé vừa ăn vừa hát, tôi có nhớ có một chi tiết làm tôi suy nghĩ mãi, khi Như-chan bắt bài hát “Đi học về”, theo nguyên tác thì vốn sẽ là “Em vào nhà em chào cha mẹ. Cha em khen là con rất ngoan. Mẹ âu yếm hôn đôi má em., thì tới đoạn này, sư cô lại chuyển từ ngữ một cách nhẹ nhàng “Em vào chùa em chào sư phụ. Sư phụ khen là con rất ngoan. Sư phụ âu yếm hôn đôi má em.”.

Có lẽ mọi người cũng có để ý qua chi tiết này, nhìn bề ngoài thì đây chỉ là một hình thức chế từ cho bài hát để hợp với hoàn cảnh, tuy nhiên cái đáng nói ở đây là các em hát theo một cách tự nhiên và đồng loạt không có sự ngập ngừng, dường như đây không phải là lần đầu mới tập mà trước giờ các em đã hát bài này với từ ngữ như vậy rồi. Cách chuyển từ vô cùng nhẹ nhàng nhưng có gì đó đượm buồn bên trong, có lẽ những từ “cha, mẹ” đối với các em quá xa vời vì các em hầu như không có cơ hội dùng đến ngay từ lúc mới sinh ra, mà thay vào đó các em đã quen với chùa và sư phụ yêu thương các em. Các em hát lại còn vui cười và hồn nhiên càng làm cho tôi cảm thấy có gì đó nặng trĩu hơn.

Chia tay các em, chúng tôi chụp hình kỉ niệm rồi sau đó cả đoàn lên xe kết thúc chuyến đi, trở về TP.HCM chật chội náo nức (có nghĩa do quá náo nức nên cảm thấy chật chội).

Sau 3 ngày mệt mỏi, mọi người dường như đã kiệt sức nhưng chúng tôi đã có những khoảnh khắc quý giá hơn nhiều so với sự mệt mỏi cảm thấy, mà chúng tôi không dễ gì có được. Ba ngày là thời gian mọi người sống thật nhất bên nhau, đối xử thật nhất với nhau, như một gia đình chứ không hẳn là một tập hợp nhân viên với ban lãnh đạo theo tư cách pháp lí. Chúng tôi nhìn thấy nhiều khía cạnh hơn của nhau, nhiều góc mờ trong bản thân mỗi người mà hằng ngày chúng tôi không thể hiện. Chúng tôi có những kỉ niệm tuyệt vời nhất với nhau và cùng nhau trải nghiệm. Và ở đây tôi cũng nhìn thấy nhiều điều hơn ở mọi người dù thời gian đóng góp của tôi đối với công ty là không lâu.

Lấy đơn cử một người là Như-chan, cả thời gian thực tập tại công ty tôi được biết đến chị với cái tên Như nhạt nhẽo nhưng bản thân tôi lại thấy thêm chị nhảm nhí nữa, kèm theo sự vô duyên đến vô cực khi dùng toàn từ ngữ bậy bạ, nói chuyện thì ồn ào vô cùng chứ không nữ tính như những người còn lại trong công ty và cái cách cười É Hé Hé làm tôi dị ứng vô cùng. Thế nhưng không ai có thể phủ nhận được chị đẹp vô cùng khi bày tỏ trải lòng mình bằng cảm xúc chân thật nhất, khi chị nhảy múa phụ họa cho các em nhỏ lúc hát, cái đẹp đó không phải lúc nào chị cũng thể hiện được (thật ra là chắc chắn thể hiện không được) mà nó chỉ tồn tại ở những khoảnh khắc rất nhỏ và diễn ra trong vô thức, chính vì thế nó trở nên rất đáng giá, may mắn là trong cái dở cuối cùng nó cũng có tí tí cái hay.

Chuyến đi quả thật đã đem lại cho bản thân tôi nhiều trải nghiệm mới lạ và quý giá. Thật sự rất khó để tôi có thể diễn tả được toàn bộ những gì tôi cảm nhận được thông qua những lời này, tôi hi vọng mấy lời khô khan của tôi sẽ đóng góp được chút gì đó trong việc lưu giữ lại những kỉ niệm đáng giá này.

Tôi xin chân thành cảm ơn những cá nhân tận tâm đang theo dõi bài viết này đến tận những dòng cuối cùng, mong chúc mọi thành viên trong gia đình One Tech sẽ mãi thân thiết bên nhau vượt qua những khó khăn rào cản trước mắt. Chúc Công Ty One Tech sẽ tiến được những bước tiến xa hơn nữa trong tương lai…

 

Kết bút: Lê Đình Hân
Thực tập sinh tại công ty OneTech Asia

 

返信を残す

無料相談・お問い合わせ
insightscanXのお問い合わせもこちらからお願いします。
2025年1月からフリートライアル募集中
ご相談やお見積もりは全て 無料 で対応いたします。

    「個人情報保護方針」をお読みいただき同意いただける場合は「送信」ボタンを押して下さい。
    入力していただいたメールアドレス宛に自動返信メールを送信していますので、お手数ですがそちらをご確認ください。
    無料相談・お問い合わせ
    insightscanXのお問い合わせもこちらからお願いします。
    2025年1月からフリートライアル募集中
    ご相談やお見積もりは全て 無料 で対応いたします。

      「個人情報保護方針」をお読みいただき同意いただける場合は「送信」ボタンを押して下さい。
      入力していただいたメールアドレス宛に自動返信メールを送信していますので、お手数ですがそちらをご確認ください。
      無料相談
      お問い合わせ