Mở đầu lúc nào cũng là công việc khó khăn nhất, thứ nhất là mở đầu màn kể lể dài dòng sắp tới, tôi cố tìm qua một vài mở bài kinh điển cho các bài văn biểu cảm hay nghị luận của học sinh lớp 8, 9 để dẫn nhập mà coi bộ khó quá. Nào là “Tôi vẫn còn nhớ như in mọi chuyện trong chuyến đi ấy – chuyến đi đã để lại cho tôi bao nhiêu cảm xúc … blah..blah..”. Khó thì khó nhưng mở cũng đã mở rồi, đành phải cố đi đến kết, bây giờ thì lục lọi lại mấy thứ còn sót lại trong buffer nào.
——————-
E hèm, công ty OneTech lên kế hoạch cho chuyến Company Trip cũng hơn 1 tháng, chuyến đi tới Phan Thiết 3 ngày 2 đêm – xác định là tour nghỉ dưỡng tại Resort THE BEACH 3 sao – được thông qua sau nhiều (chỉ là phỏng đoán) cuộc thảo luận của ban lãnh đạo. Thật đáng buồn cho mấy kế hoạch sống ảo của anh Lộc, nhưng buồn thì buồn mà đi thì đi thôi, kệ ảnh vậy.
Ngày khởi hành định ra là 19/10/2017, nhưng có vẻ Company Trip đã diễn ra rất nhiều tuần trước đó rồi. Không khí của chuyến đi đã bắt đầu có từ lúc tháng 9 kết thúc, bắt đầu phải kể đến là nỗ lực thông báo nội dung chuyến đi và sắp xếp danh sách phòng ở của Như-chan. Vâng, danh sách phòng ở hẳn là thứ được mong đợi nhất lúc này (trừ những người có đôi có cặp, có gia đình và trẻ nhỏ đi theo).
Một công ty IT thì tỉ lệ nữ khi so với nam chắc chắn còn thấp hơn tỉ lệ dân tộc Ơ Đu (Thiểu số Top 1 Việt Nam) khi so với dân số đất nước (thực chất đang phóng đại). Ấy thế mà mà số lượng nữ lại là chẵn mới khiến lòng tôi u sầu. Chính vì thế danh sách bạn phòng là thứ cực kì quan trọng có thể mang tính quyết định nửa đời sau của một cá nhân sẽ nở hoa hay bế tắc. Trước khi danh sách được công bố tôi để ý thấy không ít cuộc nói chuyện riêng diễn ra giữa Như-chan và đồng bọn. Đâu đó có cười nói thỏa mãn, đâu đó có van xin buồn thảm, muôn vàn cảm xúc. Vâng, người con gái quyền lực nhất tại thời điểm này không ai khác ngoài Như-chan, nếu phải mang uy quyền của chị so sánh với Võ Tắc Thiên thì ắt quả thật không công bằng cho Thiên Hậu. Tôi còn nhớ An-san từng van nài rằng anh không muốn phải chung phòng với anh Hùng.
Hừm …, thật đáng suy ngẫm, Hùng-san thì có gì mà không tốt, một cờ thủ có tầm nhìn xa rộng, người lãnh đạo tài giỏi của một team, suy nghĩ cầu tiến và học thức uyên bác, chỉ mỗi tội khó kiềm lời nhưng đó không hẳn là điểm yếu, nói tóm lại một con người hoàn hảo để gửi gắm như thế thì sao lại bị cự tuyệt. May thay thắc mắc của tôi kéo dài không lâu, tôi nhận ra mình thật quá nông cạn và bất cẩn thế nào khi không thấy được có chuyện gì đó giữa An-san và một tay thứ 3 – Cường-xàm (gomenasai anh Cường).
Chung Chí Cường, tôi đang nhắc đến một nhân vật quyền lực nữa, một cao nhân đứng sau Dự án A (xin được giấu tên vì vấn đề bảo mật) đã từng chinh đông phạt bắc mọi server, mới gần đây thôi anh đã được ban lãnh đạo tuyên dương nhiệt liệt khi một server khác bại dưới tay anh, và đặc biệt hơn lại ngay trong chính ngày sinh thành của mình, nghe giang hồ đồn rằng anh thờ server chứ không phải một vị thần hữu danh anh chưa từng gặp mặt, một con người thực tế đến đáng ngưỡng mộ. Đến đây tôi nhận ra An-san không đơn giản như tôi đã nghĩ, thì ra anh bỏ vỏ dưa để lấy hẳn vỏ mít, vỏ sầu riêng chứ chả thiết tha chi vỏ dừa. Suy cho cùng, đây cũng là sự kết hợp đúng đắn, nếu ngày xưa có tồn tại Nam Mộ Dung và Bắc Kiều Phong thì nay lại có Front Phạm An và Back Cường Chung, kẻ công UX người thủ server, đằng sau hậu phương của An-san là một bức tường vững chắc như thế cho anh dựa dẫm thì lí do Hùng ca bị cự tuyệt cũng dễ hiểu.
Nhìn lại đã hơi quá xa nên tôi xin quay lại chuyện chính, sau danh sách phòng, thứ được mong chờ nhất là thông báo về Gala Dinner. Đêm Gala sẽ được diễn ra vào tối ngày 20/10/2017, và đây là đêm mà mỗi team sẽ phải trình diễn những tiết mục xuất sắc nhất để tranh giành giải thưởng mà mọi người khao khát – 3 triệu, nhưng đừng lo nếu ngoài kia có khó khăn quá thì vẫn còn giải nhì 1 triệu và có nhọ nữa thì cũng được một thùng bia cho có gì đó nặng nặng trên tay, thật ra tôi cũng chưa hiểu ý lắm sao lại tặng bia, chắc là sự an ủi uống đi cho quên đời. Mỗi team được đặt ra 3 tiết mục để tham gia: cá nhân, team và thời trang. Và đây mới là lí do tại sao tôi đã đề cập rằng thật ra chuyến đi đã thật sự bắt đầu trước ngày khởi hành từ rất lâu.
Công cuộc chuẩn bị chạy đua vũ trang của các team diễn ra quyết liệt và gay gắt. Đầu tiên là họp kín nội dung, trong tuần các team lần lượt xếp lịch phòng họp để lên kế hoạch nôi dung tiết mục. Team App cũng không ngoại lệ, hội nghị bàn Ovan diễn ra căng thẳng khi duyệt qua một loạt các biện pháp đối phó. Anh Nhơn chủ trì hội nghị với 2 sách lượt: Solo Dance và Music Parody, đã có rất nhiều ý kiến tranh cãi giữa các chính khách, trong lúc nước sôi lửa bỏng ấy, anh Thắng đứng dậy và đề xuất một video anh xem được, video dài 1’32s nếu tôi nhớ không lầm. 1’32s cả căn phòng lặng thinh nhìn chăm chú, người ngạc nhiên, kẻ bàng hoàng (thật ra là tôi, nói đúng hơn là hoảng sợ), tôi không biết phải gọi thể loại này là gì nữa. Nhưng trời tính đâu bằng người tính, đâu ai ngờ các anh đột nhiên đồng thuận chấp nhận tiết mục này, và chỉ còn một suy nghĩ còn lại trong đầu tôi: “Kì này mình thác thật rồi”.
Thật sự phía trên chỉ là mấy lời nói phóng đại (trừ suy nghĩ và sự hoảng sợ của tôi hoàn toàn là thật), tiết mục không có gì đáng chê trách, mà chúng tôi còn phải cảm ơn anh Thắng, cảm ơn anh đã đề ra một tiết mục mà cả team cùng đồng lòng nhất trí, ai cũng thác thôi, đâu chỉ mình tôi.
Tiếp theo là tiết mục đơn, ban đầu cả team sẽ định cho Nhơn-san đơn ca, nhưng dường như anh đã có kế hoạch riêng cho mình, đồng diễn với người mà ai cũng biết là ai. Lại một quyết định đột ngột nữa đề ra, anh Bảo sẽ trình diễn Body Building, tôi chợt nghĩ anh Bảo chắc sẽ chẳng nhận đâu và lại một lần nữa tôi sai lầm, tôi tính không bằng anh Bảo tính. Vâng, Bảo-san…, Quang và tôi thường gọi thân mật là Bảo râu để phân biệt với Bảo không râu, lại là một cao thủ nữa đứng sau dự án B (xin được giấu tên vì vấn đề bảo mật), chắc hẳn dự án đối với anh còn nhẹ hơn lượng tạ anh nâng hằng ngày. Một người được biết đến không những với tài năng lập trình mà còn ở tầm vóc lực lưỡng vai 5 tấc, thân 10 thước của Từ Hải, chỉ có khoản râu, mày, tóc thì hơi hơi… nhưng đó mới là điểm mọi người nhớ đến Tấn Bảo chứ không phải là một Bảo khác.
Quay lại câu chuyện, việc anh Bảo nhận tiết mục hoàn toàn ngoài dự tính của tôi, và lần này cảnh giác hơn, tôi dự cảm có điều gì chẳng lành. Bảo-san vui vẻ nhận tiết mục và đặt tên, anh cùng mọi người bàn thêm khoản 5’ sơ qua về nội dung, và có cần sự hỗ trợ từ team hay không, sau khi chốt xong, anh ngưng lại vài giây rồi đề xuất: để chuẩn bị kĩ lưỡng cho tiết mục cá nhân, anh xin phép không tham gia tiết mục nhóm….Đây, đây, đây, chính nó đây, cái bất thường mà tôi thấy không yên đây, cái kim trong bọc cuối cùng cũng lòi ra đây, ngày thường đi làm, đi ăn, đi uống thì anh anh, em em, bây giờ anh mở đường máu bỏ chạy một mình thế này đây. Quả thật tôi tính không bằng Bảo-san tính, trong lúc tôi còn ôm trong đầu tư tưởng ngây thơ mọi người đồng cam cộng khổ tiến lên, thì anh Bảo đã chớp ngay thời cơ mà nhẹ nhàng chuyển hướng, tôi nơi đây lạc lõng chuyển ánh mắt vô hồn nhìn anh, anh Bảo thật đáng sợ!
Buổi họp kết thúc với 2 tiết mục được chốt và tiết mục thời trang sẽ được định với chủ đề môi trường, nhưng vì lí do thời gian gấp rút, tiết mục thời trang không kịp chuẩn bị nên tôi sẽ không đề cập nhiều. Chúng tôi (Team App) có chính xác 2 tuần để tập luyện hoàn chỉnh, thật ra các team khác đã bắt đầu trước đó vài ngày, vì lí do deadline dự án đang chạy đua, anh Toàn và anh Nhơn phải cật lực OT lại vừa phải lo văn nghệ, tôi nhìn Nhơn-san đầu tóc bù xù đôi mắt chỉ còn ¾ độ mở bình thường, thật đáng thương cho các anh, chỉ có duy nhất mỗi anh Bảo thì vẫn đi và về đúng giờ.
Các team luyện tập rất nỗ lực, lực lượng đông đảo và nội dung được đầu tư trang bị đến tận chân tay kẽ tóc, trừ Team App. Nói như thế không có nghĩa chúng tôi không luyện tập nghiêm túc, nhưng chỉ vì tiết mục chỉ có 1’32s thì cũng không thể kéo dài hơn. Hai tuần luyện tập là 2 tuần mọi người dành ra nhiều thời gian cho nhau hơn mọi ngày bình thường, không chỉ Team App mà còn là những Team khác. Đây là lúc tôi thấy được tinh thần đồng đội và tập thể của các Team đẩy lên cao nhất, mọi người cùng đổ mồ hôi và nước bọt (thật ra cái này chỉ có Như-chan thôi, lúc chị cười há há sặc sụa mà quên che mồm), cùng mệt, cùng đóng góp, cùng nói chuyện, cùng ở ăn tối, cùng luyện tập, cùng cười vì xuất hiện vài nhân vật ẩn dật trong team bây giờ mới bộc lộ.
Đến cả ban lãnh đạo cũng không vừa khi tự chuẩn bị luôn một tiết mục riêng không có trong danh sách đăng kí để gây bất ngờ, nhưng tôi lỡ biết mất rồi nên cũng không bất ngờ lắm. Nhìn cả công ty vừa tràn sức trẻ vừa bền sức trâu, thật tôi chẳng biết dùng từ ngữ hoa mĩ nào để diễn tả nữa bởi vốn từ ít ỏi, nhưng hẳn là mọi người đều đã cảm được chút gì đó qua mấy lời cảm nhận phía trên, và mọi người cũng đã có trải nghiệm thật với Team của mình, nên tôi xin skip qua tiếp.
Sau khoảng 2 tuần luyện tập thì cũng đã đến đêm cuối cùng mọi người tổng hợp mọi thứ cuối cùng từ đạo cụ đến nhạc diễn, và diễn tập lần cuối. Nhưng có một nhóm người thầm lặng vẫn chưa xong nhiệm vụ, vâng, Tứ Đại Danh Bộ đang đẹp đội hình thì ngờ đâu xuất hiện một người nữa hóa thành Ngũ Long Công Chúa, Như-chan rủ Quang, An-Cường và tôi mua sắm đồ để chuẩn bị cho chuyến đi. Điểm đến là E-mart – theo An-san thì đây là trung tâm lớn nhất Việt Nam, đến đó thì tôi đọc được rằng đây là trung tâm lớn nhất Hàn Quốc, thật trơ tráo!
Năm cái bụng đói meo được giải quyết bằng màn chiêu đãi của cặp phụ-phụ An-Cường (hẳn là vừa qua sinh nhật nên mới tốt thế). Ba nhóm người, ba cái bàn xếp liên tiếp, nhưng nhóm chúng tôi chiếm tới 2.3 cái bàn, mặc cho 2 nhóm còn lại ngồi chia nhau gọn gàng trong 0.7 cái bàn cuối cùng, điều đó cũng phải cảm ơn màn xé mực xù khét tiếng của Như-chan (vì mang tiếng chị cả nên phải ngồi chuẩn bị đồ ăn), chị xé mà mực một nơi, bột xù một ngả, miếng trên bàn, mảnh dưới đất, có viên bột còn văng cả vào nhóm người ngồi kế bên, chưa hết, chị trải một mảnh bịch nilon trong suốt lên bàn và đổ tương ớt lên, người nhìn từ xa cứ tưởng chúng tôi đổ cả nước chấm lên trên bàn và quẹt lấy quẹt để, 2.3 cái bàn như chiến trường, 5 con người (không biết có nên gọi là con người không) như một đám tạp nham từ nạn đói trở về, đúng như người ta nói: “Miếng ăn là miếng nhục”, nhưng một phần công lao không nhỏ thuộc về người chị mẫu mực, thật là một cô gái “thú” vị.
No nê xong là màn chính của chuyến đi, chúng tôi nhanh chóng đẩy xe đẩy đến khu vực thực phẩm, bánh kẹo. Đề bài Như-chan giao ra trong vòng 2 triệu, hãy càn quét hết khu vực này. Một cảm xúc mới lạ lâng lâng khi đi shopping không cần nhìn giá, và quan trọng hơn là hầu bao của người khác. Cường-san đẩy xe đến đâu, tôi và Quang hai bên quăng đồ vào đến đó, chúng tôi quăng đồ không cần nhìn đằng sau, thứ nào vào xe thì trời muốn chúng tôi lấy thứ đó, nụ cười hạnh phúc treo đầy mặt mỗi người chỉ trừ mỗi Như-chan thì méo mặt. Chị cứ la và chúng tôi cứ bỏ bánh kẹo vào xe, kẻ thì bất lực, người thì chả quan tâm.
Chị kéo chúng tôi đến quầy gia dụng, rồi ngồi xuống cầm cái chày lên và nhìn chăm chú (không biết tôi có nghe nhầm không rằng chị đang lẩm bẩm gì đó về kích thước, nếu nhầm thì xin chị bỏ qua cho), không phải 1 chày mà chị ôm trong vòng tay tận 3 chày, một phút mặc niệm nhìn cảnh tượng trước mắt, thế nhưng không khí căng thẳng liền tan đi khi nghe chị giải thích đây là đạo cụ cho chuyến đi, thật nhẹ nhõm, cũng may cái ngày chị cầm trái chuối đi khắp phòng rêu rao lớn cỡ chị thì phải thế này là sau chuyến đi, chứ không chắc tôi đã xin phép đau bụng chạy về trước khi thấy chị cầm chày.
Tôi không biết An-san có suy nghĩ gì như tôi hay chỉ là trùng hợp, tới đây anh xin mọi người về trước để mua đồ chuẩn bị kẻo không kịp, đâu lại đúng lúc như thế, mà không kịp chuyện gì, thật đáng suy ngẫm. Bộ tứ còn lại đẩy xe đến quẩy tính tiền, tính đến gần món cuối cùng mà số tiền chưa tới được 1 triệu, chúng tôi nhận ra mình đã quá nhân từ, phải chi tôi mạnh tay quăng luôn chai rượu ngoại vào thì bây giờ ổn thỏa rồi. Trên đường quay lại tìm vài thứ còn thiếu, Cường-san cứ nhận điện thoại liên tục từ một người nào đó, tôi nghe rằng anh cứ van nài sắp về rồi, đợi thêm tí nữa, tới liền đây, rồi hối chúng tôi về nhanh chứ không kịp. Quang giải thích rằng tiền đi làm công ty của anh không đủ sống nên còn phải đi khách về đêm nữa, tới đây tôi càng ngưỡng mộ anh Cường hơn, một tấm gương mẫu mực. Mà khoan, cái câu không kịp này quen quá, thuyết âm mưu lướt nhanh qua đầu tôi, có phải một người xin về sớm để mua “đồ” chuẩn bị trước không thì “không kịp”, rồi người kia về sau, nhưng bây giờ trễ quá nên phải về nhanh cho kịp, hóa ra Cường-san đi khách “quen” (ai cũng quen). Hình tượng sụp đổ, tôi vô hồn nhìn anh.
Toàn bộ hàng hóa được gom “gọn” trong 4 bịch to đùng, chị chia cho mỗi người mang về nhà, vâng, là mỗi người, vì 2 cá nhân cùng đi mà tôi và Quang phải mang 2 cái bao tải to đùng về nhà trong khi quãng đường là xa nhất, nhưng bù lại chị hối lộ chúng tôi mỗi người một chai Ô Long, âu cũng có chút tình nghĩa. Chuyến mua sắm kết thúc muộn, ai nấy đều mệt mỏi nhanh chóng về nhà dưỡng sức để ngày mai khởi hành, và tất nhiên, Cường-san là người vội về nhất trong bọn, anh phóng xe ra trước cả, trong khu giữ xe tôi thấy bóng anh xa dần chạy ra khỏi khu thương mại, ngay sau đó có tiếng nẹt pô rõ to, nhưng chắc không phải Cường-san (nhỉ?).
(Còn tiếp…)